1. Tôi sẽ đóng góp nhiều hơn chứ không chỉ 200 nghìn qua tin nhắn nếu tôi biết chính xác số tiền đó được dùng hỗ trợ những con người đang ngày đêm chống dịch.
Để họ được ăn uống đủ chất, để họ được phòng vệ tốt nhất tránh lây nhiễm, để họ có điều kiện tốt nhất hoàn thành công việc hiểm nguy.
Tôi biết ơn họ. Lời nào cũng không đủ.
2. Tôi không muốn tiền mình đóng góp sẽ hỗ trợ chi phí cách ly cho người Việt ở nước ngoài về. Tôi biết nhiều người trong số đó cũng không cần hỗ trợ.
Thậm chí, không ít người muốn được nộp tiền cách ly tại khách sạn nếu Chính phủ đồng ý. Họ sẵn sàng đóng góp, trả phí để điều kiện cách ly an toàn hơn, để có thể làm việc online trong 14 ngày biệt lập. Mong muốn đó chính đáng.
3. Khu cách ly giờ nhiều nguy cơ hơn trước. Sẽ "không còn là kỳ nghỉ vui vẻ" như ta từng thấy bởi tỷ lệ người nhiễm Covid-19 từ châu Âu trở về ngày càng cao.
Khoảng cách quá gần giữa những chiếc giường tầng của lính và ký túc xá sinh viên được trưng dụng có lẽ không còn an toàn nữa nếu người về ngày càng nhiều.
Cần áp dụng những tiêu chuẩn cao hơn giai đoạn trước. Nhưng nguồn lực nào lo đủ cho hàng nghìn người từ nước ngoài đang về nước mỗi ngày?
Hãy để gia đình người cách ly được đóng góp. Tôi nghĩ họ rất sẵn sàng. Không ai muốn làm gánh nặng cho tổ quốc lúc này.
Với những người không có điều kiện, người cách ly do lây nhiễm trong nước, Chính phủ không thu tiền và đảm bảo điều kiện cách ly tối thiểu. (Điều kiện cách ly tối thiểu này hoàn toàn có thể tốt hơn vì Chính phủ không phải trả chi phí cho 100% ca cách ly như hiện nay).
Như vậy, vừa nhân văn, lại đỡ gánh nặng cho ngân sách. Nếu cách ly không tốt, thêm người nhiễm bệnh, áp lực sẽ dồn lên ngành y.
Lực lượng y tá bác sỹ sẽ sức cùng lực kiệt nếu phải chiến đấu dài ngày. Nguồn lực quý giá này phải bảo vệ bằng mọi cách.
Phải giảm tải cho họ bằng cách làm thật tốt trận tuyến phòng ngự, ngăn ca nhiễm mới.
Ai sẽ chữa trị, bảo vệ chúng ta nếu chính bác sỹ, điều dưỡng, nhân viên y tế, chiến sỹ, lực lượng kiểm dịch, hậu cần... cũng lây nhiễm và kiệt sức?
4. Tôi đã rưng rưng khi đọc chia sẻ của các bạn du học sinh và người Việt trên đường về nước mấy hôm nay. Khi cả thế giới phong toả, đóng cửa bầu trời, đường về thật quá gian truân. Trên facebook cá nhân, họ viết: Đường về nhà đã rất gần, rất nhiều hy vọng và vô vàn biết ơn. Xin cảm ơn Tổ quốc.
Xin cảm ơn sự chu đáo, tận tình từ những chuyến bay, cơ sở cách ly, kiểm dịch. Xin tri ân tất cả vì đã phải nỗ lực rất nhiều.
Tôi ở đây, bình yên, cũng xin nói lời cảm ơn Tổ quốc.
Sát Vũ Hán, gần Hàn Quốc, giao thương mạnh mẽ với châu Âu nhưng đến hôm nay, chúng ta vẫn chưa mất đi một đồng bào nào của mình vì Covid-19.
Tôi muốn treo cờ Tổ quốc trong tim, trước nhà.
Tôi cũng muốn chính sách đối với người phải cách ly, những người ở tuyến đầu phòng dịch linh hoạt hơn nữa để huy động mọi nguồn lực chống dịch, để tất cả được AN TOÀN.
Bình luận bài viết (0)
Gửi bình luận